Tác giả: Tử Giới
Reviewer: Điền Yên

Tôi khá thích thể loại truyện mà nhân vật bị ném vào 1 không gian trò chơi sinh tồn, phải làm 1 số việc nhất định trong một khoảng thời gian nhất định, nếu không bạn sẽ chết. Trong trí nhớ của tôi, có lẽ ấn tượng nhất là Gantz nhưng tạm thời ta không đề cập đến Gantz ở đây.

Bộ Mật thất vô hạn này, người chơi cũng được hệ thống lựa chọn dựa trên tiêu chuẩn nào đó. Người được lựa chọn sẽ bị ném vào mật thất cùng 1 vài manh mối. Nếu không thoát khỏi mật thất trong thời gian quy định, người đó sẽ chết cả trong trò chơi lẫn đời thật. La Gian là một nhân viên quèn, bỗng dưng tỉnh lại trong một căn phòng kín bưng xa lạ. Đoạn này làm tôi nhớ đến Zoo. Nhưng khác Zoo, đây là một mật thất thật sự, hoàn toàn khép kín, không thông với bất kỳ không gian nào. Dù không tin nhưng để chắc chắn, La Giản vẫn làm theo hướng dẫn, tham gia trò chơi. Xui cho cậu, ngay bàn 1 đã gặp phải Kẻ truy sát – một loại nhân vật chuyên phá đám và giết Người chơi trong “game” Mật thất vô hạn. Người mới như La Giản chưa kịp hiểu gì đã bị đâm trọng thương. Cậu không cam lòng. Thân làm gay này vẫn là đồng tử, chưa khai trai nha. Mà Kẻ truy sát này tuy độc ác tàn khốc nhưng lại đẹp trai đúng style cậu mê. Thôi thì chết cũng phải hưởng tí quyền lợi với trai đẹp. La Giản rướn người cắn môi Kẻ truy sát một phát, dây dưa một hồi. Chính hành động này đã cứu cậu. Kẻ truy sát cảm thấy kỳ lạ, khó hiểu, một giây trước khi La Giản tuyệt khí, Kẻ truy sát hất cậu ra khỏi mật thất, tương đương với La Giản qua bàn. Bí kíp sống sót số 1: gặp trai đẹp phải cưỡng hôn.

Cứ cách 10 ngày, La Giản lại bị lôi vào Mật thất. Cậu cũng dần làm quen với những Người chơi khác, ra sức tìm cách thoát khỏi trò chơi chó má này.

Truyện viết khá ổn, có một số bug chắc là do tác giả viết xong quên mẹ lúc đầu mình viết gì nên mâu thuẫn với nhau nhưng những bug này có thể sửa được mà không ảnh hưởng tới kịch bản chung. Ý tưởng về sự hình thành mật thất tương đối hợp lý, tác giả tạo được vòng lặp quá khứ – tương lai. Kết cấu mật thất, không gian OK. Đấu trường Tu La hơi giống Cuộc chiến luân hồi: người chơi chết đi rồi sống lại, cứ thế đánh nhau đến chết rồi lại sống, không bao giờ ngừng.

Đoàn tàu luân hồi có lẽ là một trong những trường đoạn tôi thích nhất truyện. Trải qua biết bao sinh tử, máu me, giết chóc, dối gạt, phản bội để đoạt chiếc chìa khóa đến toa số 1 nhưng khi mở cánh cửa ấy ra, Quạ đen tuyệt vọng nhận ra tất cả chỉ mới bắt đầu. Đánh giết không đáng sợ, sợ nhất là không hiểu mình đánh nhau giết nhau để làm gì. Cái chết không đáng sợ bằng nỗi cô độc bủa vây, nhìn đâu cũng chỉ toàn bóng tối, không ánh sáng, không âm thanh, không nhiệt độ, không lối thoát.
Ta vẫn than cuộc sống nhàm chán, đó là vì chưa hề phải trải qua đấu tranh, sinh ly tử biệt. Nếu cứ 10 ngày lại phải đối mặt với cái chết, hẳn chẳng ai dám than đời buồn. Riêng cố gắng để tồn tại thôi cũng hết mẹ thời gian rồi. Ước mong duy nhất là được quay lại cuộc sống nhàm chán kia.

Kết truyện hợp lý, không cố tô hồng nhưng đủ tươi sáng.

Bộ này xuất bản được, nhưng phải sửa bug.
—–

Spoil

Tôi thích kết truyện. Tác giả cho quay ngược thời gian các nhân vật quên hết mọi chuyện đã qua, bắt đầu một cuộc đời bình dị. Nhưng vận mệnh vẫn mang họ đến với nhau.

Tôi thích gặm nhấm cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng của nhân vật khi tìm mọi lối cầu sinh (dĩ nhiên là chỉ trong hoàn cảnh tôi biết chắc họ sẽ sống sót). Chuyến tàu luân hồi mà chìa khóa chỉ có được khi hy sinh dần người trong nhóm. Nhưng cảnh cửa mà La Giản tưởng là cửa ra lại chỉ đưa cậu quay lại khoang số 13. Cậu lại mất trí nhớ và lặp lại quá trình đẫm máu để đi từ khoang 13 đến khoang 13. Vô hạn luân hồi, không bao giờ chấm dứt. Y như địa ngục Vô gián.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *