Tác giả: Khai Tâm Thị Phúc Ma
Reviewer: Điền Yên
——
Lời giới thiệu thật hấp dẫn, dễ thương khiến tôi không do dự nhảy hố. Ai ngờ đọc không nổi. Không biết là do tác giả hay do editor mà tôi thấy thụ như bị ngáo. Editor chọn đại từ nhân xưng “anh” để gọi nhân vật này, “cậu” để gọi công trong nguyên tác vì theo editor, thụ sống hai đời, chững chạc hơn công nguyên tác. Nhưng thực sự tôi không thấy được điều ấy. Tôi rất thích thể loại sảng văn vả mặt nên đã đọc không ít bộ thuộc loại này nhưng thụ bộ này làm tôi không thể khen nổi, không thể dùng từ nào khác ngoài từ “ngáo”, nếu có, hẳn sẽ là từ “dẩm”.
Tình tiết khiên cưỡng thì tôi có thể chấp nhận vì cuốn sách mà thụ xuyên vào vốn là một cuốn não tàn không cần logic. Nhưng thụ, với tư cách là một người không thuộc thế giới thần kinh đó, thì nên khá khẩm hơn chứ.
Tóm lại là dẹp mợ đi =)))