Mặc dù thích Brad Pitt và Morgan Freeman, còn Gwyneth Paltrow luôn là một trong những nữ diễn viên xinh đẹp nhất mà tôi biết nhưng thực sự, tôi xem phim này vì Kevin Spacey.
Một loại vụ án giế.t người tàn nhẫn xảy ra trong thành phố theo chủ đề Thất đại tội. Thấy thám tử Somerset trích dẫn hết Thần khúc lại đến Người lái buôn thành Venice, tôi nhận ra làm thám tử thật chẳng dễ dàng. Không những phải giỏi điều tra mà còn phải có kiến thức văn hóa nghệ thuật phong phú nữa.
Thành thật mà nói, vì sau năm 1995 có đống phim, truyện khác giế.t người theo chủ đề rồi nên tôi không mấy ấn tượng với 5 vụ đầu. Chỉ đến khi người tôi chờ đợi – Spacey – xuất hiện thì tôi mới bị cuốn vào phim. Nếu năm 1991 không phải Anthony Hopkins thì Kevin Spacey cũng không phải một lựa chọn tồi.
Cái kết mặc dù không ngoài dự đoán nhưng vẫn khiến tôi mê mẩn. Tôi vẫn thích kiểu người dự đoán được cái chết của chính mình. John biết mình sẽ chết và mong chờ điều đó bởi như vậy, hắn chính là kẻ thắng cuộc. Wills biết nếu nổ súng, mình sẽ triệt để bại trận nhưng vẫn không kiểm soát được bản thân. Cuối cùng, anh vẫn phạm vào một trong thất đại tội, đúng như dự đoán của John.