Phim này không lỗ chỏng gọng tôi mới lấy làm lạ đấy. Nội dung chán phèo, diễn viên thì dở. Tất nhiên, diễn viên ở đây trừ Châu Tấn, Trần Khôn.
Trước khi xem phim, nghe phản hồi từ nước bạn, tôi đã nghĩ phim treo đầu dê bán thịt chó. Nhưng xem phim mới biết thời lượng xuất hiện không phải yếu tố xác định vai chính/thứ. Giống như năm xưa Anthony Hopkins đoạt Oscar nam chính xuất sắc nhất cho vai Hannibal Lector dù thời lượng xuất hiện chỉ chưa đầy 30 phút. Hoặc có thể diễn xuất của Trần Khôn quá áp đảo nên tôi cảm thấy nam chính nhất định là Tình Minh. Bác Nhã chỉ là vai le ve. Châu Tấn đất diễn không nhiều nhưng bảo là cameo thì không hẳn vì vai trò của Bách Nị trong Thị Trần Lệnh không thể bỏ qua.
Nghe đâu Khuất Sở Tiêu và Thẩm Nguyệt là gà nhà Châu – Trần. Tôi nghĩ có khi nên thịt cmn gà này đi chứ gà này không đẻ nổi trứng vàng. Khuất Sở Tiêu có nét giống Lý Á Bằng mà LAB thì chưa bao giờ là nam diễn viên có ngoại hình được ca ngợi. Lại thêm cái thói xấu tính, KST đúng là xấu người xấu nết. Diễn xuất kém cỏi, khóc bằng nước muối sinh lý chứ ánh mắt không có thần. Thiết lập của Viên Bác Nhã trong phim cũng khác nguyên tác, vừa tinh tướng vừa nhảm nhí, trẻ trâu, cộng thêm kỹ thuật diễn kém nên dù có cố tưởng tượng, tôi cũng không ép vai này thành chính nổi.
Thẩm Nguyệt thì ôi thôi, diễn dở tệ hại, có khi ngang với Angelababy. Vẻ mặt lúc nào cũng phụng phịu, hờn dỗi, nũng nịu kể cả lúc đánh nhau trên lằn ranh sinh tử. Xử lý kịch bản quá kém, không hiểu cô này nghĩ gì về nhân vật mà diễn ra một con dở hơi cám hấp như vậy.
Phim này ngoài việc mượn tên nhân vật thì méo thấy liên quan gì đến nguyên tác. Tính cách nhân vật khác rất xa Onmyoji.
Tổng quan: 4/10, hoàn toàn chỉ vì Trần Khôn.