Tác giả: Phàn Lạc
Phát hành: IPM
Bài viết này không phải dành cho 7 cuốn Thiên sư chấp vị xuất bản mà chính xác ra là cho 2 cuốn đầu: Ly hồn và Quỷ Ức, bởi vì sau khi lết xong 2 tập này, mặc dù vô cùng tiếc tiền mua sách, tôi vẫn drop. Bỏ từ bây giờ thì chỉ tốn tiền thôi, chứ cố thêm thì tốn cả tiền lẫn thời gian. Truyện viết quá cường điệu, thiếu logic. Thực sự là lỡ mua, lỡ mở ra rồi thì ráng đọc nốt chứ chán và nhạt nhẽo không thể tả.
Thụ mê tiền – motif này tôi gặp nhiều rồi nhưng chưa từng thấy ai nhảm shit như Trương Huyền. Có đứa nào ngu đến độ muốn moi tiền người ta mà cứ mở mồm là: anh mua hàng tôi đi, hàng tôi ngon lắm, giảm giá anh nè, với “Anh là chiêu tài miêu của tôi” (= tôi sẽ móc tiền anh) không? Đừng nói trình lừa đảo ở Trung Quốc vốn cực kỳ cao siêu, đến dân lừa đảo gà mờ ở Việt Nam cũng không ai lộ liễu như vậy. Trương Huyền thiên sư cần sang Việt Nam gặp Hội thánh đức Chúa trời nâng cao nghiệp vụ.
Anh công là tổng tài mà cũng nhảm không kém. Kiểu tổng tài dung túng cho thụ cực kỳ phổ biến nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ngớ ngẩn. Khác với các anh công khác, Nhiếp Hành Phong, theo cách viết của Phàn Lạc, rất coi thường sự vô văn hóa của Trương Huyền, rất khó chịu khi có đứa tò tò bám theo mình lăm le cái ví của mình (tôi là người đọc thôi mà đã điên tiết rồi, đừng nói là nạn nhân trực tiếp). Với sự khó chịu này, cộng với sự vô dụng của thụ trong công việc, đúng logic thì đã phải đuổi việc luôn rồi chứ đừng ở đó mà lèo nhèo dụ dỗ lấy bùa ngải buôn thần bán thánh. Tôi nghĩ cần phải phong Nhiếp tổng thành đệ nhất quản lý của năm vì sự dễ dãi này.
Tác giả tạo hình cho Trương Huyền pháp thuật lúc linh lúc không để nhân vật này có vẻ đáng yêu nhưng tôi chỉ thấy dớ dẩn, dấm dớ. Tôi rất muốn nói là Phàn Lạc viết non nhưng tôi sợ ăn gạch đá nên coi như các bạn chưa đọc câu này nhé (hèn thành tính rồi mà). Viết thì cứ viết đi, thụ thông minh, công tài giỏi gì gì đó người đọc sẽ tự đánh giá, có cần phải chêm vào mấy câu khen ngợi không hả giời? Cách viết kiểu định hướng này thường chỉ thấy ở mấy tác giả non tay (các bạn lại coi như chưa đọc được nhé).
Mấy tiết mục kinh dị, kinh thám (???) trong truyện không dọa nổi ai (ít nhất là tôi), suy luận thì miễn đề cập luôn đi, chẳng qua cho vào cho vui. Truyện có tag hài mà tôi không nhếch nổi mép. Hài nhạt kinh khủng. Một phần có lẽ là do dịch dở. Đây là một điểm trừ nữa của truyện. Dịch rất khô, có nhiều chỗ đọc sượng sượng.
Minh hoạ truyện, theo tôi, là một thất bại của Leila. Thụ nhìn còn công hơn cả công, hoàn toàn không giống tưởng tượng của tôi. Nói thế này cũng hơi oan vì thực ra là đọc hết 2 cuốn, ai công ai thụ, tác giả không hề nói, đây là do tôi tự đoán. Nếu tôi đoán sai thì xin lỗi tác giả và họa sĩ.
Điểm cộng duy nhất của bộ này là hộp boxset đẹp, postcard và bookmark dày dặn, đẹp; hình vẽ chibi đáng yêu. Bộ này mua về không cần đọc, để trưng trên giá là OK.