Tác giả: Priest
Editor: Chốn về
Sau Thất gia, tôi cạch đam mất cả tháng. Sức tàn phá của đại thần thật kinh khủng. Thất gia khiến tôi nhìn đam là ngán, đặc biệt là truyện top, kiểu “chim sợ cành cong”. Vì thế, sau x tháng, bằng sự PR mãnh liệt của hậu cung, bằng hy vọng với đại thần số 1 dòng đam mỹ, tôi đọc Trấn Hồn.
Quả nhiên không phụ kỳ vọng, lần này, đéo biết tôi sẽ né Pi đến khi nào. Tôi không thể chê truyện dở vì cấu trúc, tình tiết đều khá. Nhưng tôi phát mệt với văn phong của Priest. Cùng một nội dung đó, tôi tưởng tượng nếu là người khác, chắc sẽ hay hơn nhiều. Fan của Pi tránh ra, đừng cãi đài. Đây là cảm nhận, không có đúng sai.
Tôi không thích cả công lẫn thụ. Thụ trong Trấn hồn giống thụ trong Thất gia đúng cái tính tôi ghét nhất: tự cho mình là đúng, tự làm, đéo cần biết công nghĩ gì, cảm thấy gì. Chả lẽ như thế mới chứng tỏ ông đây là nam nhi? Tôi không thích luôn tuyến nhân vật phụ, bạn Trường Thành làm tôi phát rồ vì sự ngớ ngẩn vô dụng, may số bản hên kéo lại. Thật hiếm có truyện nào mà tôi không thích một ai như Trấn hồn. May lắm thì gỡ gạc được hình ảnh con mèo mập ú.
Tôi lê lết suốt nửa đầu và đọc ào ào nửa sau cho hết mẹ đi đỡ hại mắt. Drop thì tiếc công đọc đoạn trước, đành tự ủy khuất bản thân vậy. Không muốn nghĩ đến luôn. Ahuhu. Trả lại thời gian cho tôi.
Tóm lại là đừng hỏi mấy điểm, tôi không dám chấm luôn.