tro dua cua gio

Ta dừng chân nơi khu vườn yên tĩnh.

Đêm tịch mịch vô thanh.

Ta lùa vào bụi nguyệt quế, một con bướm đêm hồng nhạt trong suốt giật mình vỗ cánh bay lên, mang theo chút hương thầm ngan ngát. Hoa e ấp rung rinh, thẹn thùng như cô gái nhỏ trong thần thoại xa xưa. Chút phấn vàng nhạt lửng lơ trong không khí. Em có muốn bay đến người em thương không, cô bé dịu dàng?

Ta cuốn đám phấn hoa đến cây sấu góc vườn, rắc lên tán cây bụi vàng lấp lánh. A, thì ra là mặt trăng soi những tia sáng mảnh dẻ. Hạt phấn li ti nhảy múa duyên dáng như vũ công balette thực thụ, dưới bầu trời thăm thẳm, trong ánh sáng mờ ảo của trăng sao. Tàng lá biếc lấp lánh sương dưới trăng, vẫy tay tươi cười với ta. Không cần khách khí, ta vừa đáp bằng hơi thở nhẹ vừa vơ vẩn bay đi.

Khu vườn chìm vào sâu thẳm của đêm. Ta lướt trên đầu đám cỏ chen chúc dọc lối đi quanh co rải sỏi trắng. Tóc tiên hồng tím cụp cánh say ngủ, chẳng đoái hoài người hàng xóm thẫn thờ ngơ ngẩn. Ta xua bầy đom đóm tới thăm bọn cỏ đáng thương bị bỏ rơi. Mảng cỏ xanh thẫm u buồn bỗng lung linh như ngàn vạn vì sao trên trời cao rớt xuống. Tóc tiên giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác cọ đầu vào cỏ rồi lại thiếp đi. Một con đom đóm tinh nghịch đậu lên lá hoa, cỏ cau mày nhìn ta cầu cứu. Ta vẫy tay, một con đom đóm khác vòng vèo bay tới. Hai ngôi sao nhỏ vỗ cánh bay đi.

Ở mé vườn kia, bên đám trầu không xanh thẫm, đóa quỳnh hương uể oải vươn vai, chậm rãi ngẩng đầu kiêu hãnh. Trăng rơi như bạc trắng xóa trên tảng cẩm thạch dưới gốc cây, rụt rè chẳng dám đến gần quỳnh hoa yêu kiều. Ta vờ thờ ơ đứng xem. Trăng mới ngốc nghếch làm sao! Và hoa cũng vậy. Ta chờ thật lâu. Đêm sắp tàn mà hoa vẫn kiêu kỳ như thế, còn trăng buồn bã nhạt dần. Một cơn gió to bỗng nổi lên, hoa nghiêng ngả, ngã vào ánh trăng. Ta cười khúc khích. Thế nhé, hẹn đêm sau.

Khu vườn thấp thoáng tiếng chim gọi bình minh. Ta vung tấm áo choàng rộng lớn, cả vườn xôn xao. Phấn hoa bé xíu rời khỏi tán cây biếc; cỏ bịn rịn rời khỏi bông tóc tiên; quỳnh hương đứng thẳng dậy, liếc nhìn trăng thu lại tia sáng mong manh. Bọn đom đóm bắt đầu buồn ngủ, rúc vào đâu đó, không giống như ta, thênh thang đùa nghịch sớm chiều.

Không ai trông thấy gió,

Kể cả người lẫn ta.

Khi thấy lá run rẩy,

Là gió đã đi qua.[1]

 

[1] Bài thơ Who has seen the wind của CHRISTINA ROSSETTI

Who has seen the wind?

Neither I nor you.

But when the leaves hang trembling,

The wind is passing through

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *