Tác giả: Chung Hiểu Sinh
Edit: Muối
Truyện bắt đầu không mới mẻ lắm, một ngôi sao điện ảnh đột ngột qua đời, linh hồn xuyên vào thân thể người em họ chết sau mình mấy bữa, bắt đầu lại cuộc sống từ vạch xuất phát.
Công si tình tuyệt đối, vốn là phú nhị đại, tưởng đâu là hoa hoa công tử, ai dè lại là một xử nam ngây thơ, yêu ghét phân minh. Nhờ tình yêu sâu sắc của anh, vụ tá thi mượn hồn kia được bày tỏ không đến nỗi quằn quại, dĩ nhiên là chỉ 2 người biết với nhau.
Từ 2/5 đến 4/5 đoạn giữa truyện là nói về quan hệ, cuộc sống, công việc giữa hai người, đồng thời hé lộ vài chi tiết liên quan đến cái chết của thụ. Khúc này tôi khá lướt vì không thấy có gì hấp dẫn.
Tới 1/5 cuối truyện thì tiết tấu gấp gáp, gay cấn hơn hẳn. Tôi đã quen đọc trinh thám nên đoán ra thủ phạm không khó. Tôi không thích câu “mấy đời bánh đúc có xương/Mấy đời mẹ ghẻ mới thương con chồng” nhưng thật không khó khi nhìn ra Thẩm Thanh Dư đối xử quá tốt với Thẩm Bác Diễn là điều quá khó có thể xảy ra. Dù tác giả cố tạo plot twist hướng mũi dùi vào Trâu Tĩnh Tĩnh nhưng người có tư duy level bà ấy không đủ trình để thực hiện mấy động thái kín kẽ như hung thủ được.
Điểm nhấn của truyện nằm hết ở đoạn cuối, khi Thẩm Bác Diễn dần trưởng thành, Lục Quân Càn cũng nâng cao diễn kỹ nhờ trải đời hơn. Hai người cùng nhau vượt qua khó khăn. Khi cao điểm của cực nhọc qua đi là tới đường trải hoa hồng,có điều hoa chưa nở, chỉ toàn gai. Trải qua mấy năm không dễ dàng mới nhận được thành quả, tuy không kinh thiên động địa nhưng đủ tạo đà và khích lệ tinh thần. Nhiều truyện buff nhân vật, cho nhân vật thắng kẻ xấu phát đã lập tức thăng hoa, rất vô lý.
Kết HE, đẹp đẽ, ấm áp.
Chấm điểm: 7.75/10, chủ yếu nhờ đoạn cuối
[…] Trung khuyển bị bệnh dại –> review tại đây […]