Tác giả: Tiểu Đoạn
Đây chỉ là một truyện vừa, không phải tiểu thuyết nhưng lại gây ấn tượng đặc biệt với tôi, khiến tôi tiếp tục tìm đọc các truyện khác của Tiểu Đoạn và sau đó đặt anh lên số 1 trong Thần châu tân ngũ hiệp.
Truyện không có gì đặc biệt về mặt nội dung nhưng văn phong của Tiểu Đoạn rất đặc biệt. Motif khá quen thuộc đó là anh hùng chính phái yêu cô nương ma giáo. Nhưng không giống Trương Vô Kỵ – Triệu Mẫn, Lệnh Hồ Xung – Nhậm Doanh Doanh…, Trương Hiểu Ký và Lô Bán Nhi không nhận được bất kỳ đồng tình, ủng hộ, giúp đỡ của ai, trừ Cổ Song Hoàn – người vốn được định trở thành vợ của Trương Hiểu Ký.
Mang trên người bí kíp và võ lâm chi bảo, tình cảm của Trương Hiểu Ký và Lô Bán Nhi bị chia rẽ không phải vì sợ chính tà bất phân mà vì cả cao nhân chính đạo lẫn yêu nghiệt ma giáo đều chung nỗi lo lắng nếu hai người đó kết hợp thì sẽ thành vô địch thiên hạ.
Tôi nhớ nhất hình ảnh Lô Bán Nhi bị thương nặng, không thể dìu Trương Hiểu Ký chạy tiếp, hai người bình thản ngồi bên giếng. Nàng rút ra một chiếc lược chải tóc cho chàng, thản nhiên kể về lai lịch của nó. Vì chiếc lược ấy mà biết bao người tranh giành, thậm chí người trong gia đình cũng không tiếc ám hại nhau, nhưng ở trong tay nàng, chiếc lược chỉ có một công dụng duy nhất – chải tóc cho người nàng yêu.
Trương Hiểu Ký nhảy xuống giếng, Lô Bán Nhi chờ đợi mãi bên cạnh giếng, ngày ngày chải tóc. Còn Cổ Song Hoàn vĩnh viễn không yêu ai nữa. Không phải nàng yêu Trương Hiểu Ký mà là nàng yêu tình yêu của Trương Hiểu Ký dành cho Lô Bán Nhi. Cả đời dang dở.
Bán Nhi kết tóc, Tiểu Khấu thành không, Song Hoàn tịch mịch. Chỉ còn lại lời hát về truyền thuyết giếng Thanh Ti.
Thanh Ti tỉnh
Thất trượng thâm
Bách niên kết phát vi lương nhân
Lang tâm kiểu như thiên thượng nguyệt
Thiếp ý uyển tự nguyệt biên vân
Dạ sắc bích trầm trầm……
Giếng Thanh Ti
Sâu bảy trượng
Trăm năm kết tóc vì phu quân
Tình chàng ngời như trăng vằng vặc
Ý thiếp tựa mây nép bên trăng
Đêm xanh đã ngập tràn…