Tác giả: Thất Nguyệt Lệ Chi Loan
Reviewer: Điền Yên
——-
Đêm qua, tôi cày bộ này đến tận 4h sáng. Phải nói rằng hiếm có bộ nào tôi vừa lòng với cái kết như vậy. Không phải kết mỹ mãn mà là hợp logic.
Nữ chính – Hoa Thiển xuyên vào một cuốn tiểu thuyết khá Mary Sue, nữ chính bị nữ phụ độc ác hại thảm, quay lại báo thù. Tất nhiên, nàng xuyên vào nữ phụ, đã thế còn đúng vào ngày thành hôn với Tấn Vương gia. Theo kịch bản gốc, Tấn Vương gia – Trọng Dạ Lan bị nữ phụ lừa nàng là bạch nguyệt quang (thực ra, dĩ nhiên, nữ chính Mục Dao mới là bạch nguyệt quang) nên đối xử với nàng vô cùng tốt. Dù trái tim hắn yêu Mục Dao nhưng lý trí vẫn không làm điều gì sai với Hoa Thiển. Lẽ ra cứ thế là xong nhưng Hoa Thiển trong bản gốc ngu quá, cứ cố đâm đầu vào vầng sáng của nhân vật chính, bị thiêu thành tro. Hoa Thiển giả không ngu thế, luôn cố gắng tích đức để về sau nữ chính trả thù thì mình cũng không quá thảm. Việc tích công đức đầu tiên chính là tác thành cho đôi nam nữ chính kia.
Ban đầu, tôi thấy nam chính cứ giãy lên, bám lấy Hoa Thiển thì tưởng rằng bộ này đi theo motif tôi đã đọc hàng ngàn lần. Đó là các nam chính nam phụ từng si mê Mục Dao bản gốc đều sẽ quay sang thích Hoa Thiển, Mục Dao và Hoa Thiểu đổi IQ cho nhau, Mục Dao làm toàn điều ngớ ngẩn độc ác, kết thúc thê thảm, nam chính nữ phụ về với nhau hoặc nam chính nam phụ về với nữ phụ (tôi đương nhiên thích nhất nam chính về với nam phụ nhưng đây là ngôn tình nên thôi, quên đi). Nhưng không. Cuốn này khác, Trọng Dạ Lan không quay sang yêu Hoa thiển, Mục Dao cũng không biến ngu. Trong văn bản chỉnh sửa này, nàng ta là người biết tiến biết lui, cầm được buông được, thậm chí khi Hoa Thiển gặp họa, nàng ta không hề bỏ đá xuống giếng. Coi như cũng là một tay quân tử. Cuối truyện, nàng là Tấn Vương phi, ở bên nam chính cả đời.
Nam phụ cũng không phải quay sang yêu Hoa Thiển hết. Nam 3 vẫn như nguyên tác, một lòng với Mục Dao. Nhưng hắn cũng là kẻ đàng hoàng, có đầu có cuối, không phải tiểu nhân bỉ ổi.
Nam 2, ờ thì có Mary Sue nguyên tác nào không có fan cuồng là hoàng đế đâu. Dĩ nhiên, hoàng đế Trọng Khê Ngọ cũng là fan của nữ chính. Có điều, hắn là fan của nữ chính bản xuyên không. Mãi tôi mới nhận ra điều này. Trọng Khê Ngọ, từ đầu truyện đã thích Hoa Thiển. Đây chắc là mối quan hệ khiến tôi cảm thấy nuối tiếc. Hắn đối xử với nàng rất tốt, dành cho nàng những điều tử tế nhất, dốc sức dọn đường cho nàng lên ngôi Hoàng hậu, bất chấp cả ánh mắt người đời. Nhưng, thế vẫn chưa đủ. Quan hệ yêu đương với hoàng đế là quan hệ tôi ngán nhất trong truyện cổ trang. Bởi vì hoàng đế có quá nhiều điều câu thúc. Nào các thế lực trong triều, nào quy định tổ tông. Anh trai Hoa Thiển bị giết, hoàng đế bao che cho hung thủ vì thế lực gia tộc của nàng ta, hắn không thể đụng vào tại thời điểm này. Yêu Hoa Thiển nhưng hắn vẫn phải có nghĩa vụ với hậu cugn 3000 giai lệ. Một cô gái hiện đại như Hoa Thiển làm sao chấp nhận được kiếp chồng chung. Hoa Thiển có cảm tình với hắn. Thật khó để không thích hắn vì hắn quá tốt với nàng. Nhưng nữ chính rất lý trí. Nàng hiểu rõ bản thân không chịu được cảnh chia sẻ hoàng đế với ai hay điều gì. Nàng cần chồng, nhưng nếu thành hôn với Trọng Khê Ngọ, nàng chỉ có hoàng đế. Vì vậy, Hoa Thiển dứt khoát cắt đứt tơ vương. Trọng Khê Ngọ đáng thương, nhưng hắn cũng hiểu, nên sau đó, hắn thành toàn cho nàng.
Hoa Nhung Châu là người cuối cùng ở lại bên Hoa Thiển. Tác giả không hề nói hai người này về sau trở thành thế nào. Câu chuyện kết thúc ở chỗ hai người yên ổn ở cạnh nhau. Hoa Thiển hơn tuổi Hoa Nhung Châu, trước vẫn tự coi mình là tỷ tỷ, dù người ta không hề nhận là đệ đệ. Tôi cực thích cái kết này. Tại sao mọi câu chuyện đều phải cố ép nữ chính hạnh phúc bên một người yêu, người chồng nào đó? Chả lẽ không có đàn ông thì đàn bà buồn chết à? Có thể về sau Hoa Nhung Châu thành công chinh phục được trái tim Hoa Thiển, có thể không. Nếu là không, tôi rất thích. Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn có thể bên nhau trọn đời mà không cần mối quan hệ yêu đương. Nếu là có, tôi cũng rất thích. Bởi vì Hoa Nhung Châu là người xứng đáng nhất. Trọng Khê Ngọ có thể cho nàng rất nhiều, nhưng Hoa Nhung Châu cho nàng tất cả những gì hắn có. Nàng là cả thế giới của hắn. Trọng Khê Ngọ lại phải tính toán đủ đường, cân đối các yếu tố.
Bộ này khác với những bộ xuyên làm nữ phụ tôi từng xem, khá hợp lý, nhân vật cũng rất ổn, phát triển tâm lý logic. Nữ phụ (chính) Hoa Thiển không có bàn tay vàng che trời, không bị buff lên mây, không quyến rũ được hoàng đế vì nàng “thú dzị”, ăn nói cũng bình thường, không tâm thần.
Tóm lại là truyện ổn, có cảm xúc.