Tác giả: Từ từ đồ chi
Editor: Hạt đậu thần
Max moe. Lần đầu tiên tôi đọc một cuốn sách mà vừa đọc vừa cười vừa khen “manh chết người ta”. Nếu bảo tóm tắt nội dung thì tôi không thể làm được bởi thực ra, truyện này chẳng có gì để nói, chỉ là một chuỗi sự việc quay xung quanh cặp nhân vật chính và một số nhân vật phụ. Cái tài của tác giả chính là ở đây: những chuyện lông gà vỏ tỏi được viết cực kỳ tinh tế, bất kỳ một chi tiết nào cũng thể hiện tình cảm của công thụ dành cho nhau (điều này tôi chưa từng gặp được ở tác phẩm nào khác), chuyển biến các trường đoạn mượt mà lưu thủy hành vân, không hề có cảm giác chuyển cảnh.
Đối thoại trong truyện vừa duyên vừa cute, vừa điên điên vừa thông minh. Em yêu của tôi nói “em đọc xong nhớ lại thì không thấy có cao trào gì, nhưng nó hài một chút, cảm động một chút, điên một chút, bựa một chút, lại tạo nên một bộ truyện rất hay”.
Truyện không chỉ có hài, còn có những suy nghĩ vừa đơn giản vừa sâu sắc về nhân sinh khiến tôi cảm động không thôi. Ví như Mạnh Lai, thực sự chẳng làm gì sai, người vừa đẹp vừa tài vừa tốt nhưng lại không giữ được người mình thích, mất đi Viên Thụy vĩnh viễn là điều nuối tiếc nhất của anh. Đứng từ ngoài vào chỉ có thể nói: “Ai bảo anh là vai phụ?”. Nhưng thực ra, nghĩ cho kỹ, đó là vì họ không thuộc về nhau. Viên Thụy là một “củ cải hoa tâm”, gặp trai đẹp là động lòng. Thích nhiều người như vậy, nhưng chỉ có mỗi Trịnh Thu Dương thích cậu vào đúng lúc cậu thích anh. Thế là hai người thành đôi. Đổi lại, nếu là vào những năm tháng thanh xuân kia, Mạnh Lai và Viên Thụy không bị chia cách, hai người có yêu nhau mãi không? Tôi nghĩ chắc là không, vì khi ấy Viên Thụy chưa nếm nhiều cay đắng, chưa biết thực sự quý trọng tình cảm. Tôi không nói cậu ấy xấu, chỉ là cậu ấy chưa đủ từng trải. Khi gặp Trịnh Thu Dương là khi Viên Thụy đã trưởng thành rồi. Thế mới nói, yêu đúng người sai thời điểm cũng không thành.
Tôi thực sự thắc mắc với một truyện như thế này thì làm sao tác giả có thể lên sườn bài được bởi cái hay của nó nằm ở các câu từ rất nhỏ. Nếu là vừa viết vừa nghĩ thì tác giả thực sự là thần tiên luôn rồi.
Không hề ngạc nhiên khi bộ này được xếp top 2015.
[…] thơ nhưng cũng rất mạnh mẽ. Phải nói là một ôn nhu thụ tuyệt hảo, ngang với Viên Thụy. Mặc dù thích Thẩm tiểu thụ như vậy nhưng tôi lại hoàn toàn không ưa anh công […]
[…] này cùng hệ liệt với Viên tiên sinh luôn không vui. Nhân vật chính là Vương Tề và Phương Sĩ Thanh – bạn thân của Viên […]